Chương 3 :
Lần đầu gặp nhau
“ Làm sao lại không thấy thế này ?” – Cô cúi lưng tìm khắp phòng , cả lớp không ai nhìn thấy , ngày hôm qua bị số mười chọc ngã , chắc chắn là rơi ở đây .
Sáng nay đến trường cô phát hiện thẻ học sinh biến mất bị nhóm trực nhật ghi tên làm cả lớp bị trừ điểm lại còn bị chủ nhiệm phê bình , từ khai giảng đến giờ là lần thứ mấy rồi đây???
“A ! Nhóc Béo , đang tìm gì thế ?” – Bóng người che mảng lớn ánh sáng phía sau cô . Mộ Vô Đồng vốn đang oán giận trong lòng , đột nhiên nghe thấy có âm thanh như vậy cảm thấy hoảng sợ .
Cô xoay người lại ,thấy số mười đang ôm bóng rổ cười cợt nhả .
“ Không liên quan đến anh” – Cô phiết miệng tiếp tục tìm .
“Tìm thẻ học sinh đúng không?” – Thanh âm cậu ta mang vẻ sung sướng khi người gặp họa quả nhiên khiến cô chú ý .
“ Anh có nhìn thấy đúng không ?” – Mộ Vô Đồng kéo áo cậu .
“ Nhóc béo à , anh và e có thù oán hay sao mỗi lần e đều không khách khí với anh vậy?” – Số mười nghểnh cổ nhìn cô .
Vài người bước lại từ phía sau cậu , Mộ Vô Đồng thấy có nhiều người , vội buông tay , trên mặt vẫn là vẻ khó chịu “ Ai là nhóc béo , có anh mới là con nhóc béo”.
Cô nói vậy chọc mấy người vừa đến bật cười khiến mặt cô ửng hồng , hận không thể tìm cái hố chui vào .
“ E đang tìm cái này?” – Nam sinh cao nhất trong đám đột nhiên mở miệng .
Trên gương mặt cậu là nụ cười ôn hòa nhưng khi đôi mắt cô chống lại tầm mắt cậu lại không nhịn được run rẩy . Ánh mắt ấy tối đen lạnh giá .
“ Này , hỏi e đấy! E chưa thấy ai đẹp trai như thế à?” – Số mười đặc biệt khinh bỉ lầu bầu , hừ , nhìn Mạnh lão đại ngay cả đầu cũng không lung lay , thật là mất mặt .
“ Chưa thấy qua ai ẻo lả như anh thôi”- Mộ Vô Đồng xấu hổ thu hồi tầm mắt lập tức phản bác lại số mười .
Đôi mắt số mười vốn tròn , to bây giờ giật mình lại càng thêm to , tròn J)
“ Em nói lại lần nữa xem nào!” – Số mười làm tư thế vén tay áo ( cái áo không có tay J) ) tức giận nhe răng trợn mắt .
Mộ Vô Đồng ngầng đầu trừng lại , anh ta rất đẹp , còn đẹp hơn con gái nhiều lần … nhưng mà ẻo lả . Cô chính là muốn mắng anh ta đấy .
“ Tôi nói anh ẻo là đấy !!!” – Mộ Vô Đồng không sợ chết lặp lại lần nữa . Số mười nổi giận , ầm một tiếng định tiến lên lại bị nam sinh cao nhất kia lôi cổ lại .
Bây giờ Mộ Vô Đồng mới phát hiện cánh tay anh ta vẫn giơ lên , bàn tay trắng nõn với những ngón thon dài , trên đó … chẳng phải chính là thẻ học sinh của cô sao ?
“ Là a nhặt được ạ ? Cám ơn anh » Không biết có phải vì khí thế của anh ta quá sắc bén không mà cô không tự giác thu khẩu khí , còn lộ ra ngụ cười ngốc nghếch … Trong làm cảm thấy đau lòng vì mình dối trá .
Cô đưa tay tiếp nhận lấy tấm thẻ , anh ta cũng không nói gì , chỉ là thu tay đút túi quần . Mộ Vô Đồng cầm lấy tấm thẻ “ mất mà tìm được ” cảm thấy như trút được gánh nặng đang chuẩn bị đi thì anh ta đột nhiên lên tiếng : “ Lần sau em cẩn thận một chút” – Thanh âm lạnh như băng khiến sau lưng cô nổi da gà .
Cô cứng ngắc xoay người nhìn đến ý cười trên mặt anh ta không giảm nhưng ánh mắt vẫn mang khí lạnh bức người , miễn cưỡng cười một cái : « Em nhất định sẽ cẩn thận , nhất định sẽ cẩn thận » – Thái độ của cô với anh còn cung kính hơn là khi gặp thầy chủ nhiệm người đông bắc – vạm vỡ cao tận 1m90. Thân mình hơi cúi xuống , thật là khúm núm , nịnh bợ . Lúc này cô thực sự khinh bỉ chính mình .
Gương mặt này cô đột nhiên cảm thấy quen quen , hình như đã gặp qua ở đâu đó … nhất định đã gặp qua . Cô suy nghĩ suốt lúc trở về , khi đi qua thảm cỏ trước dãy nhà khối cao trung cô mới giật mình nhớ ra , hét to một tiếng hù chết mấy đôi đang lén lút nói chuyện yêu đương sau lùm cây .
Chính là anh ta a. Cô vô vỗ trán – Đúng , chính là anh ta ! Cô nhớ lúc Mộ Vô Giáng mới vào cấp 3 , không biết từ khi nào mà tất cả ảnh ngôi sao , thần tượng trong sách đều bị thay thế bằng ảnh anh ta .
Bên cạnh , trước mặt , trái phải đều là ảnh anh ta . Nhanh nhẹn , mãnh mẽ như mcg lúc bị cô phát hiện ảnh chụp cũng phải đỏ mặt ! Đỏ mặt á , đấy vốn là biểu tình không nên có trên mặt Mộ Vô Giáng
Lúc hai chị em trêu đùa , đuổi nhau bị mẹ thấy . Cô còn nhớ rõ biểu tình của mẹ khi nhặt tấm ảnh rơi trên mặt đất … đó là nghiêm khắc mang theo vài phần kinh hoàng .
Mẹ dậy bảo hai chị em rất nghiêm làm sao cho phép con gái yêu sớm vì thế mắng hai người thật lâu nhưng Mộ Vô Giáng vốn luôn làm theo ý mình , cùng mẹ cãi nhau rất nặng lời sau đó bỏ nhà đi hai ngày … lúc ấy cũng là lần đầu tiên cô phải lo lắng vì chị gái và cũng khiến cô đối với cụm từ « lam nhan họa thủy » ko dạy cũng biết .
Lúc chị trở về , vẻ mặt thật sự suy sút , chị cô vốn là người cực xinh đẹp , gương mặt vốn luôn chói lọi , rực rỡ giờ trở nên trầm lặng . Cô lén lút dò hỏi mới biết hóa ra chị tìm người kia tỏ tình .
Kết quả không cần nói không biết , người kia vốn là tình nhân đại chúng nên chị cô không thành công , bị từ chối , đối với một người mạnh mẽ như Mộ Vô Giáng đấy là đả kích không nhỏ .
Sau đó Mộ Vô Giáng cố ý xuất ngoại , mẹ không có cách nào khác đành giúp chị liên hệ trường học , ngày chị đi , hai chị em ôm nhau khóc mãi .
Cô nhớ rất rõ ràng buổi tối trước khi đi Mộ Vô Giáng đem tất cả hình anh ta bỏ vào vali , hành lý vốn đã rất đơn bạc của chị chỉ có hình ảnh anh .
Không có chị gái cùng cô cãi nhau mỗi ngày khiên cô vô cùng cô đọc vì thế cô cũng tự chén ghét anh ta , nếu không có anh ta , cô và chị đã không phải tách ra như thế , cô còn nhớ rõ anh ta tên Mạnh Tĩnh Lan
————————- Trở lại thực tại ———————————-
Cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng , muốn nâng tay lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán mới nhận ra tay mình đang bị một bàn tay khác nắm thật chặt
« Em đã tỉnh ? » – Thanh âm quen thuộc khiến cô thêm vài phần thanh tỉnh , quay đầu nhìn về phía Mạnh Tĩnh Lan
« Mạn Mạn đâu ? » – Trong nháy mắt cô trở nên bất bình tĩnh , Mạnh Tĩnh Lan trừng mắt nhìn cô , hàng lông mi dài run rẩy , nụ cười hơi cong lên :
« Nếu đó không phải là con em , anh sẽ không động đến nó ! »
« Mạn Mạn ở đâu ? » – Cô không tin , cố ý muốn hỏi lại
« Anh đã đưa nó đến chỗ Mộ Vô Giáng , hiện tại em không thích hợp nuôi con cho cô ta , cô ta cũng phải dừng lại chuyến du hành toàn cầu để thực hiện trách nghiệm một người mẹ »
« Tôi muốn gọi điện thoại , đưa điện thoại cho tôi ! » – Ngón tay cô run lên , Mạnh Tĩnh Lan đưa cô một chiếc di động màu đen , anh đã sớm đoán được cô muốn gọi điện , trên đó dĩ nhiên là số điện thoại của Mộ Vô Giáng
Chuông mới vang lên hai tiếng đã được tiếp
« Alo , chị… »
« Vô Đồng , em không sao chứ ? » – Giọng nói Mộ Vô Giáng mang theo sự khẩn trương
« Không được nghe lén điện thoại của tôi » – Cô thấy Mạnh Tĩnh Lan đeo tai nghe liền đoán được anh muốn làm gì , dường như là quát lên với anh , Mạnh Tĩnh Lan nhìn cô , ánh mắt bình tĩnh , cười nhẹ , tháo tai nghe xuống .
Cô cầm lấy điện thoại , chạy đến bancong , gió lạnh thổi từng đợt khiến cô run lên
« Chị , Mạn Mạn đã về chưa ? »
« Chị mới nhận được Mạn Mạn , là vài người bảo tiêu đưa đến , Mạn Mạn nói có người bắt cóc em , điện thoại của em không liên lạc được , em bây giờ thế nào ? » – Giọng Mộ Vô Giáng thực sự lo lắng .
« Em không sao » – Sống mũi cô cay cay , nước mắt từng giọt , từng giọt rơi xuống
« Em … gặp… Mạnh Tĩnh Lan »
« Hắn … không làm gì em chứ ? » – Mộ Vô Giáng càng thêm lo lắng
« Không , em không sao » – Cô lau nước mắt « Sau này e không thể giúp chị trông cháu được nữa »
« Ừ , là chị không làm đúng trách nhiệm người mẹ , chị chỉ là sợ em chăm sóc Mạn Mạn lâu rồi sẽ khó rời được »
« Chị , chị cùng Mạn Mạn rời đi thôi , đi đâu cũng được , tóm lại đừng ở nơi đó nữa »
« Chị vẫn sẽ ở Anh , như vậy em mới tìm được chị »
« Vô Đồng , chị chỉ có một người em gái mà thôi , em phải sống thật tốt » Giọng Mộ Vô Giáng cũng trở nên nức nở , cuối cùng cắn răng nói « Em đừng cố đối chọi với Mạnh Tĩnh Lan , em tin chị đi , hắn ta không đấu lại em đâu »
Mạnh Tĩnh Lan đựa vào cánh cửa thủy tinh , lắng nghe cô nói chuyện với Mạn Mạn , giọng điệu vô cùng ôn nhu ấy là điều anh khát vọng bấy lâu nhưng cô chưa bao giờ từng cho anh .
Gió biển lau khô lệ trên má cô , đối diện với Mạnh Tĩnh Lan một lúc , cô trực tiếp quay đầu , đi lướt qua người anh lại đột nhiên bị anh ôm lấy , anh vùi mặt vào gáy cô , tham lam hô hấp hương vị trên người cô , chỉ có mùi hương của cô mới khiến tim anh nhói lên , mới làm anh cảm thấy mình vẫn còn sống .
Tiêu Đồng không hề động đậy , cô biết giãy dụa cũng chỉ là vô ích , mùi vị của Mạnh Tĩnh Lan rõ ràng qua bao năm xa cách lại vẫn quen thuộc khiến đôi mắt cô đỏ hoe .
Anh đặt cô lên ghế nằm , bàn tay vén đi những sợ tóc mái dài , gương mặt nhỏ gầy của cô hoàn tòa bại lộ trước mắt anh . Lúc xưa khuôn mặt cô tròn tròn mang theo nét trẻ con mũm mĩn , cô luôn luôn vừa ăn bánh ngọt vừa ồn ào nói muốn giảm cân , chạy vài bước đều mệt , thở suyễn nhưng anh không cần , anh luôn thích ôm lấy cô mềm nhũn , mang theo hương khí ấm áp .
Nhưng mà hiện tại , hương vị ấm áp ấy không thay đổi nhưng cô lại trở nên tái nhợt , gầy yếu , vòng tay anh chỉ cảm nhận được xương cốt cô . Ban nãy khi cô đứng trên bancong , gió biển thổi bay mái tóc dài , chỉ chớp mắt anh dường như cảm thấy cô sẽ biến mất trong gió , nhịn không được muốn nắm chặt lấy cô .
Nhà ăn trống trải , bàn ăn đặt đặt ở chính giữa , người hầu ra ra vào vào vội vàng bưng đồ ăn . Cô đã thật lâu không ăn gì , mà anh vẫn luôn bên cô cũng đối bụng lâu rồi .
Chén cơm bằng sứ màu xanh nhạt được xới thật đầy , một bàn đầy đồ ăn , om , xào , hầm , rán , đủ mọi màu sắc , hình dạng . Nếu là trước khi cô nhất định sẽ chảy nước miếng nhưng là bây giờ , cô cầm đũa miễn cưỡng ăn vài miếng , bát cơm còn thừa hơn nửa .
Mạnh Tĩnh Lan không ăn ngụm nào , chỉ ngồi gắp thức ăn cho cô . Ngày trước cô thích ăn cá lại ngại có xương anh liền gỡ hết xương ra để lại thịt cá trắng nõn .
Tiêu Đồng buông đũa , Mạnh Tĩnh Lan hơi nhíu mày một chút , đem tôm đã bóc vỏ bỏ vào bát cô
« Bảo bối , em ăn ít quá »
« Tôi ăn no rồi » – Cô không hề động , lạnh lùng nhìn anh tiếp tục gắp đồ cho cô . Mạnh Tĩnh Lan cười nhẹ
« Vậy em ăn thêm một chén canh » – Ngón tay thon dài của anh cầm lấy thìa thật tao nhã , canh sữa trắng ngần ẩn hiện hải sâm .
« Tôi ăn no rồi » – Tiêu Đồng không kiên nhân , đứng dậy , ghế dựa xô mạnh trên sàn phát ra tiếng chói tai , động tác quá nhanh khiến cho bát canh trên tay Mạnh Tĩnh Lan rơi xuống , từng giọt , từng giọt chảy .
Người hầu câm như hết , không khí lại ngưng trệ , Mạnh Tĩnh Lan rất nhanh nắm lấy tay cô , hỏi thật nhẹ nhàng mà ôn nhu « Có bị bỏng không ? » – Anh cầm lấy khăn ăn lau đi canh dính trên tay cô .
Tiêu Đồng không thể bỏ được tay anh ra , anh càng dùng sức khiến cô cảm thất rất đau nhưng anh dường như không biết được điều ấy .
« Mạnh Tĩnh Lan , anh đóng kịch cho ai xem ? » – Cô cố sức giãy dụa , ghế tựa sau lưng cũng đổ xuống .
Cho đến khi lau sạch nước canh dính lên tay cô , để lại một mảng đỏ ửng không biết là di nước canh nóng hay do Mạnh Tĩnh Lan nắm chạt , anh bỗng niên buông tay .
Đôi mắt anh nhìn cô , con ngươi ngăm đen sâu trầm lạnh như băng …
Đột nhiên một tiếng ầm vang , cô hoảng hốt nhìn Mạnh Tĩnh Lan đá tung bàn ăn , đồ ăn rơi xuống đất thành một mảng hỗn độn .
« Bảo bối , em nói gì cơ ? » – Giọng nói lạnh lẽo cứng rắng khiến người ta run rẩy .